tdtc88
2024-06-10 13:09:09 - Lượt xem: 295



tdtc88

Đạt lớn lên cũng đến ngày phải đi học. Cô Lan sắp xếp việc đồng áng rồi thay đôi chân cùng Đạt tới trường. Cô cõng Đạt đi học từ những ngày lớp một với sự lạ lẫm bạn bè xung quanh. Các bạn có hai chân để chạy, còn Đạt dùng hai tay để lê lết trên mặt đất mà di chuyển. Có những ngày trời mưa, cô Lan cõng Đạt trên lưng, mười đầu ngón chân của cô bấm chặt xuống đất kẻo đường trơn dễ ngã. Lúc đi qua bờ mương, đất sét thì nhiều, dù đã bấm ngón chân thật chặt mà hai mẹ con vẫn ngã nhào xuống ruộng lúa, người ướt lướt thướt. Đạt mếu máo nói với cô Lan: "Mẹ ơi! Nếu lần sau con sinh ra, mẹ nhớ đừng để hai chân con bị liệt mẹ nhé!". Cô Lan gật đầu, nước mắt cô hòa cùng nước mưa. Biết bao giờ mới có lần sau để Đạt lại được sinh ra, cuộc đời con người có lần sau dễ dàng được như thế không? Cô nâng Đạt dậy, tiếp tục cõng con đi trên con đường đất.tdtc88